Tiền! Đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến trong đầu, sau khi chia tay bạn gái cũ. Người ta hay nói rằng, khi 1 mối lương duyên kết thúc, cũng là lúc con người ta trưởng thành. Tôi không dám chắc mình đã trưởng thành hơn được bao nhiêu, chỉ nhớ rằng sau khi chia tay cô ấy, tôi có cảm giác giống như mình vừa tỉnh lại sau một giấc mơ đẹp.
Có lẽ đó là lần đầu trong đời, tôi nhận thức rõ ràng mình hoàn toàn không có đủ năng lực để bảo vệ 1 mối quan hệ tình ái. Thời điểm tôi quyết định chia tay cô ấy, cũng là lúc tôi chia tay thêm 1 công việc nữa. Tôi đã mông lung, đã mơ màng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống này, và đã bị những tấn bi kịch đè nặng đến nỗi không hề muốn ngồi dậy mỗi sáng thức dậy.
Công việc, người yêu, bạn bè, quan trọng nhất là sự tôn trọng của người thân, mỗi thứ dường như mọc ra đôi cánh và cứ nối tiếp nhau bay đi đến 1 phương trời xa lạ nào đó mà tôi không bao giờ biết đến.
Có những đêm vừa đọc mấy quyển self-help vừa suy nghĩ, tôi nghiệm ra rằng mình cần có một mục tiêu mới, một mục đích sống mới, và một diện mạo mới. Khi chúng ta vấp ngã trên đường đời, tôi tin rằng đây là 3 thứ mà chúng ta nên neo vào để làm lại cuộc đời của mình. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là mình có mục tiêu mới thì cũng đỡ chán. Giống như khi chơi game, có những nhiệm vụ khó mình không làm được, thì có thể đi làm nhiệm vụ khác, đến lúc quay lại thì có khi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ khó ban đầu. Có được diện mạo mới thì nhiều cơ hội hơn sẽ mở ra mới mình, mà mình cũng thấy vui nữa.
Đó cũng là khoảng thời gian mà chữ “tiền” đã bám rễ trong tâm trí tôi. Bởi vì, mục tiêu chính là thứ giúp tôi kiếm tiền. Khi có tiền thì tôi sẽ tân trang lại cho diện mạo của mình để cơ hội đến nhiều hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Từ đó tôi sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tôi đã xác định rằng mình phải dấn thân vào vòng xoáy của tiền. Tôi nhận thức rất rõ ràng rằng mình sẽ khó lòng bước ra khỏi vòng xoáy đó 1 khi đã dấn thân vào.
Tuy nhiên, tôi có 1 hạn chế là tôi lại không phải là 1 kẻ mê tiền, tôi đã từng trải nghiệm cuộc sống thiếu thốn về tiền bạc, và hoàn toàn thấy ổn với cuộc sống đó. Tôi là kiểu người khá phóng túng, tức là làm được bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Tôi không quan tâm đến khái niệm “tiết kiệm” nên tôi cũng ghét các nhóm ngành nghề ở lĩnh vực kinh tế. Thời điểm đó tôi thích làm nghệ thuật, thích dự do bay bổng sáng tác hoặc khởi nghiệp.
Vậy mà tiền lại là thứ mà tôi thực sự cần trong thời điểm đó, có lẽ chỉ là sự thay thế cho những thứ mà tôi đã mất đi. Tiền có thể 1 diễn viên đóng thế siêu hạng cho những vai tôi cần trong bộ phim cuộc đời mình. Tiền vừa là người yêu vừa là người bạn tri kỷ, sẽ giúp tôi hoàn thiện và nâng cao giá trị bản thân.
Tôi cũng không ngờ được rằng, khi xác định rõ tiền sẽ là đồng minh thân cận nhất của mình trong những tháng năm còn lại của cuộc đời, sức mạnh nội tại mà tôi cảm nhận được trong mình khoảng thời gian ấy thật đáng kinh ngạc. Nó có thể giúp 1 người ghét làm việc mình ghét như tôi trở nên thích làm việc mình ghét, và từ thích làm việc mình ghét đến việc biến những điều mình ghét thành sở thích và lối sống. Tôi dần cảm nhận sự thay đổi từ 1 người sống nặng về tình cảm, trở thành 1 người lý trí hơn. Tôi dần xác nhận rõ mình phải làm những gì để đạt được mục đích. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi cảm thấy mình quyết đoán đến thế.
Khi xác định rõ ràng rằng mình cần có thật nhiều tiền. Suy nghĩ ban đầu của tôi thật ấu trĩ ghê lắm. Tôi hay nằm nghĩ đến những việc mình có thể làm ngay khi có nhiều tiền, ví dụ như đi du thuyền cùng 1 em chân dài và lướt sóng giống như mấy gã nhà giàu hay khoe mẽ trên Instagram. Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi đã hiểu vì sao mình lại có những ước muốn nhỏ nhoi và tầm thường như thế. Là vì tôi đã không hình dung ra mình cần và có khả năng kiếm được bao nhiêu tiền. Đó cũng là 1 kỹ năng rất quan trọng trong đầu tư, có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của tôi sau này.
Tôi cố gắng giữ cho suy nghĩ của mình hoạt động 1 cách đơn giản nhất có thể. Không còn sa đà vào những mơ mộng viễn vông như thời trẻ nữa, thời gian đã không còn nhiều. Tôi ngồi xuống bàn và vẽ 1 sơ đồ tư duy thật đơn giản. Tôi bắt đầu bằng 1 chữ TIỀN to tướng ở giữa trang giấy như 1 bản đồ tư duy thông thường. Sau đó khi nghĩ đến tiền là tôi nghĩ ngay đến 2 chữ đầu tư. Vậy là tôi quyết định sẽ đi làm nghề gì đó liên quan đến đầu tư để có tiền. Tôi tiếp tục vẽ thêm những nhánh khác như đầu tư cái gì, lương bao nhiêu, cơ hội thăng tiến thế nào…
Và thế là ngay tuần sau đó, tôi đăng ký học 2 khoá về chứng khoán mà sau này tôi mới biết đó là khoá học để cấp chứng chỉ hành nghề cho những người môi giới chứng khoán. Thời còn cắp sách đến giảng đường đại học, tôi cũng đã biết sơ qua về nghề môi giới trong thị trường tài chính. Nhưng thực tế ở Việt Nam như thế nào thì tôi hoàn toàn mù tịt. Các khoá học mà tôi tham gia không giúp ích gì nhiều trong việc giúp tôi kiếm tiền như dự định. Nhưng dẫu sao, việc tham gia 2 khoá học trên cũng khiến tôi hình dung ra mình có thể làm gì trong lĩnh vực đầu tư này. Ít nhất thì tôi cũng biết được vài công ty chứng khoán lớn để nộp đơn xin việc làm.
Khi học xong 2 khoá trên, người ta sẽ cấp cho học viên 2 chứng chỉ con. Sau này khi đã theo nghề thì tôi mới biết cần phải học thêm 4 môn nữa, sưu tầm đủ 6 chứng chỉ con thì mới đủ tư cách thi lấy chứng chỉ hành nghề môi giới chứng khoán. Thông thường thì người ta sẽ làm việc ở 1 công ty chứng khoán trước, sau đó công ty sẽ cử nhân viên của mình đi học để lấy chứng chỉ hành nghề. Tôi thì làm ngược lại nên lúc lên lớp tôi thường cảm thấy rất lạc lõng. Dẫu vậy, tôi cũng tranh thủ nghe ngóng tình hình các công ty chứng khoán từ những câu chuyện phím của những người ngồi xung quanh trong giờ nghỉ giải lao. Thật sự tôi đã khá bất ngờ khi những gì mình nghe thấy cũng chả có nhiều mối liên hệ với thị trường chứng khoán. Đa phần là những chuyện hậu trường chốn công sở giống như những phim truyền hình mà tôi hay xem trên mạng.
Có được 2 chứng chỉ con, sự tự tin dâng cao. Tôi liền nộp đơn vào 1 công ty chứng khoán vừa có tiếng tăm vừa tiện đường đi làm. Người hẹn phỏng vấn tôi cũng chính là trưởng phòng có tiếng trong giới. Anh đọc sơ qua bản CV của tôi, có vẻ như không ấn tượng lắm và hỏi:
– “Em có kinh nghiệm trong ngành sales à?”
Tôi cố gắng suy nghĩ để có câu trả lời thật hay:
– “Dạ đúng rồi ạ! Em từng làm telesales trong ngân hàng. Em được yêu cầu thực hiện tối thiểu 100 cuộc gọi hàng ngày đến các khách hàng tiềm năng và giới thiệu dịch vụ thẻ tín dụng ạ.”
Anh lại nhìn vào CV của tôi 1 lúc rồi hỏi tiếp:
– “Anh thấy em ghi trong CV đã học 2 khoá chứng chỉ hành nghề chứng khoán. Ai giới thiệu em đi học vậy?”
Tôi đáp:
“Dạ em tự tìm hiểu trên mạng rồi đi học ạ. Em nghĩ mình cũng nên biết sơ về thị trường, về nghề để nộp đơn xin việc nên đi học để biết nghề ạ.”
Lúc này thì anh gật gù khiến tôi yên tâm hơn đôi chút. Sau đó anh nói:
– “Ờ thật ra đi học cũng tốt nhưng môi trường làm việc khác lắm. Nếu em muốn làm thì vào học việc xem sao.”
Và thế là tôi đã đặt 1 chân vào nghề môi giới chứng khoán. Tôi không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Tôi vui đến nỗi quên béng đi việc hỏi anh về quyền lợi và nghĩa vụ của mình. Thấy tôi không muốn hỏi gì thêm, anh cũng chủ động cho tôi biết học việc sẽ không có lương. Đến khi nào tôi đạt đủ doanh số phí giao dịch tháng thì sẽ được nhận vào thử việc. Và nếu duy trì được mức phí đó trong 2 tháng thử việc thì sẽ được nhận vào làm chính thức.
Lúc đó, tôi quá háo hức giống như đứa trẻ con vừa vớ được món đồ chơi mới, trong tôi không có tí gì là lo lắng cho công việc sắp tới. Có lẽ tôi là kiểu người sống cho khoảnh khắc, chỉ biết hôm nay không biết đến ngày mai. Tính cách này suy cho cùng có cái hay mà cũng có cái dở trong nghề môi giới chứng khoán này.
Tôi có cảm giác như mình vừa được sinh ra lại 1 lần nữa. Tôi cảm giác như đây là lần đầu tiên, tôi được hít bầu không khí dưới những tán cây trên những con đường đẹp nhất ở Sài Gòn khi vừa bước ra từ văn phòng công ty mới. Dĩ nhiên, tôi không thể nào biết trước được những bi kịch và những huy hoàng cứ thay phiên nhau đến với cuộc đời tôi trong những năm sau đó.