HỒI ỨC CỦA 1 MÔI GIỚI CHỨNG KHOÁN Hồi 2: Khi sói đầu đàn xuất hiện

1 bài toán tính vòng quay của vốn, đó là nhiệm vụ đầu tiên mà sếp giao cho tôi. Anh không nhận xét gì nhiều về kết quả mà tôi làm. Gần 7 năm không động đến toán học đã khiến tôi lúng túng và đổ mồ hôi hột. Tôi đã ngây thơ đến mức nghĩ rằng anh ấy muốn kiểm tra trình độ toán học của tôi.

Sau này, khi hiểu ra vấn đề rằng việc đồng vốn xoay vòng sẽ ảnh hưởng mật thiết đến thu nhập của 1 người môi giới chứng khoán, thỉnh thoảng tôi vẫn hay cười 1 mình về sự ngây thơ của tôi lúc đó.

Nghề môi giới chứng khoán là 1 nghề rất tự do, và cái chết của 1 sự nghiệp môi giới chứng khoán cũng nằm ở 2 chữ tự do đó. Làm môi giới nghĩa là làm gì cũng được, miễn mang được tiền về cho bản thân và cho công ty, chấm hết.

Đẳng cấp của 1 người môi giới chứng khoán được thể hiện ở việc dưới trướng của họ có bao nhiêu người và cấp bậc của họ là gì. Càng nắm trong tay nhiều nhân lực nghĩa là năng lực kiếm tiền của bạn là rất lớn để che chở cho các đệ tử của mình. Hay nói cách khác, 1 người trưởng phòng môi giới như sếp tôi cũng là chủ nhân của 1 tiểu doanh nghiệp trong lòng 1 doanh nghiệp.

Nhưng dĩ nhiên, kịch bản đẹp nhất chỉ xảy ra trong điều kiện thị trường chứng khoán đang nở hoa rực rỡ. Có rất nhiều những câu chuyện lên voi – xuống chó trong ngành này diễn ra với tần suất nhanh đến chóng mặt, nó diễn ra còn nhanh hơn cả bài toán vòng quay của vốn mà sếp giao cho tôi ngay ngày đầu tiên đi làm.

Tôi cũng không biết là mình may mắn hay không may khi bước chân vào thời điểm bước ngoặt của thị trường thuở mới vào nghề, cũng là bước ngoặt của rất nhiều số phận, trong đó có tôi. Đó là năm 2018, khi thị trường chứng khoán Việt Nam quay trở lại đỉnh cao nhất mọi thời đại của nó. Mỗi ngày đi làm, tôi đều chứng kiến những ánh mắt đầy ngọn lửa nhiệt huyết của những người môi giới trẻ.

Điều duy nhất tôi luôn tự hỏi bản thân mình thời điểm đó là tại sao 1 người có thể khát khao làm giàu cho người khác đến thế. Tôi đặt mình vào hoàn cảnh đó và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hạnh phúc đến thế khi có thể giúp người khác kiếm được nhiều tiền. Tất nhiên là cũng vui, nhưng tôi nghĩ nếu tự mình có thể kiếm được từng đấy tiền cho bản thân thì chắc là vui hơn rất nhiều.

Tư duy đó chính là nhân tố xác định sự thành công hay thất bại của 1 người môi giới chứng khoán. Ở ngành chứng khoán này không có chuyện đúng hay sai, mà chỉ tồn tại 2 chữ “hợp lý” hoặc không. Mâu thuẫn lợi ích là thứ bắt buộc phải song hành với những người làm nghề tài chính, bất kể họ muốn hay không, vì đây là công việc liên quan đến tiền bạc.

Mỗi ngày trôi qua đều là những màn thử thách và tra tấn tâm lý cực độ. Nếu khách hàng kiếm được tiền thì có người vui, có người dửng dưng như tôi. Nhưng nếu khách hàng thua lỗ thì chắc chắn ít ai giấu được sự phiền muộn trong ánh mắt của mình.

Khi mới vừa chân ướt chân ráo vào nghề, 1 người môi giới chứng khoán cần phải làm mọi cách có thể để đạt được mức phí giao dịch theo yêu cầu của công ty để được nhận vào làm chính thức. 1 người học việc khi đi làm thường tự trang bị laptop cá nhân. Sẽ chẳng ai quan tâm bạn làm gì, người ta chỉ quan tâm đến số phí giao dịch bạn mang về, hoặc đối với những đứa mới vào nghề như tôi thì thước đo chủ yếu sẽ là số lượng tài khoản mở mới của các khách hàng.

Tôi được xếp vào chung nhóm với các bạn còn rất trẻ, đa số đều mới tốt nghiệp đại học. Ngay lập tức, tôi trở thành đối tượng tiềm năng để mở tài khoản cho 1 bạn nào đó trong nhóm. Ngoài việc đó ra thì tôi phát hiện, các bạn trẻ này chỉ quan tâm đến 1 chủ đề duy nhất là làm sao để chơi game một cách hiệu quả. Thị trường chứng khoán đối với họ giống như ở 1 vũ trụ khác.

Từ 1 kẻ chỉ biết cắm mặt gọi điện thoại như 1 cái máy ở ngân hàng, tôi có cảm giác mình đang được thưởng 1 chuyến đi nghỉ dài hạn ở 1 trong những toà nhà sang trọng ở Sài Gòn. Tôi có cảm giác như chỉ cần dùng 1 miếng bịt mắt khi đi ngủ, kỳ nghỉ này sẽ kéo dài vô tận, sẽ chẳng ai quan tâm tôi làm gì, cũng không ai làm phiền đến tôi. Anh sếp mà tôi tôn thờ cũng ít khi xuất hiện, nghe bảo là anh hay ra ngoài gặp gỡ khách hàng.

Có vẻ như công việc cũ ở ngân hàng đã khiến tôi trở thành 1 con rối thụ động chỉ biết tuân theo những quy trình hà khắc. Tôi dường như không thể làm quen được với 1 môi trường làm việc như thế này. Tôi giống như 1 kẻ mù đang dò đường mà không có bất kỳ cây gậy nào trong tay.

Sau gần 2 tuần làm việc, khi tôi tưởng như sắp buông bỏ tất cả, thì 1 cậu thanh niên với dáng vẻ gầy gò, thư sinh mà Kim Dung lão gia hay miêu tả trong truyện của ông xuất hiện. Đến giờ tôi vẫn thắc mắc không biết cậu ta có phải là người gốc Hoa hay không nhưng trông cậu ta rất giống với miêu tả của nhân vật Doãn Chí Bình trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp. Cậu ta giống đến nỗi nếu mà khoác lên mình chiếc áo bào của đạo sĩ thì chắc ai cũng tin cậu ta biết lập đàn cầu mưa.

Nhưng khác với vẻ ngoài đậm tính hủ nho đó, cậu ta lại mang trong mình những phẩm chất của 1 con sói lão luyện ở phố Wall. Phố Wall ở đây là những hình ảnh trong bộ phim Sói già phố Wall của Hollywood bởi tôi chưa từng có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài.

Ngày làm việc đầu tiên của cậu ta giống như 1 màn ảo thuật hạng nhất khiến tôi hết trố mắt lại há mồm kinh ngạc. Cậu ta làm chủ hoàn toàn mọi cuộc gọi, áp đảo khách hàng bằng những ngôn từ rất Âu Mỹ, điều đó khiến tôi nghĩ phải chăng cậu ta là Việt kiều mới về nước.

Lúc còn làm ở ngân hàng, phong cách gọi điện của tôi bị ảnh hưởng bởi 1 chị tiền bối rất khả kính. Tỷ lệ thành công của chị cao đến nỗi chị là người duy nhất được đặt cách giữ máy quá 5 phút cho 1 cuộc gọi. Ngân hàng có 1 quy định rằng, khi phát hiện khách hàng không phải là đối tượng tiềm năng và thời lượng cuộc gọi đã kéo dài quá 5 phút, thì phải tự động tìm cách kết thúc cuộc gọi nhanh nhất có thể. Nếu cố tình kéo dài cuộc gọi thì nhiều khả năng sẽ bị bộ phận giám sát cảnh cáo và thậm chí đuổi việc nếu vi phạm nhiều lần.

Phong cách sale của chị thường là đánh vào những mối liên hệ tình cảm với khách. Ví dụ như nếu khách hàng có con thì chị thường chia sẻ những bí quyết nuôi dạy con cái, để từ đó thiết lập mối quan hệ với khách hàng. Cách tư vấn của chị khiến cho người nghe mê đắm và rất ít khách hàng chủ động ngắt kết nối trước.

Nhưng đây là 1 cảnh giới hoàn toàn khác. Từ khi cậu ta xuất hiện, hầu như ngày nào tôi cũng được xem phim Sói già phố Wall ngoài đời thật. Khi bắt chuyện làm quen, tôi dần hiểu ra vấn đề. Cậu ta giới thiệu mình tên T, từng làm cho 1 công ty nước ngoài chuyên về đầu tư ngoại hối. T luôn sẵn lòng chia sẻ những tinh tuý mà cậu ta tích góp được từ ngày chập chững bước chân vào ngành tư vấn tài chính này.

T thường phủ đầu các cuộc gọi của cậu ta bằng lợi ích. T luôn lựa chọn những khách hàng đã có sự liên hệ trung gian với cậu ta từ trước, ví dụ như bạn của bạn, anh của chị, cậu của cháu…Như vậy sẽ khiến cậu ta đỡ mất thời gian xây dựng các mối quan hệ thực sự với khách. Thật ra, mỗi phong cách đều có cái lý riêng tuỳ vào định hướng của người bán hàng.

Nếu 1 người môi giới muốn xây dựng mối quan hệ lâu dài với khách, thì dùng tình cảm chính là phương thức hiệu quả. Còn đối với những cỗ máy xay tiền như T, lợi ích của bản thân là tối thượng. Điều này trên thực tế rất có hiệu quả trong việc thuyết phục khách hàng. Nếu 1 người mà còn không biết lợi ích của bản thân mình là gì thì sẽ không bao giờ có được sự tôn trọng của khách. Họ sẽ đánh giá người đó là trẻ con, chưa trưởng thành và không có khả năng tư vấn cho họ về cách dùng tiền.

T luôn giữ vị thế của bản thân ở trên cao. Các câu chuyện cậu ta hay chia sẻ như việc cậu ta từng bỏ qua món đầu tư có mức sinh lời 100 đô la để tập trung theo đuổi phi vụ có mức sinh lời 1000 đô la luôn khiến khách hàng cảm thấy tò mò. Ai cũng muốn biết phi vụ trị giá nghìn đô đó là gì, và khi còn mồi đã cắn câu, cậu ta thường chốt hạ bằng câu nói:

– “Thế nếu em chia sẻ cơ hội đầu tư này thì chị mở tài khoản nhé? Chị mà bỏ lỡ cơ hội này thì uổng lắm. Việc mở tài khoản chả mất đồng phí nào, mà cơ hội này em thấy chị phù hợp mới chia sẻ chứ người khác thì không có đâu nha”

T luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cậu ta đúng là 1 ngôi sao thật sự. Điều quan trọng nhất tôi cảm nhận được ở T là sự thực dụng mang đậm phong cách phố Wall. Thứ duy nhất mà T quan tâm chính là tiền, và đó cũng là điểm chung giữa 2 chúng tôi. Bản tính của loài sói trong T khiến tôi có cảm giác bị thu hút còn hơn cả mối tình đầu của mình. Tôi dính vào T như 1 con sam, thậm chí mấy lần đi theo đến tận nhà vệ sinh để tiếp tục thảo luận. Giữa 2 chúng tôi là những cuộc trò chuyện không bao giờ dừng lại, nhưng chỉ có 1 chủ đề duy nhất là tiền mà thôi.

Hào quang của T cũng khiến công ty thay đổi. Chứng kiến sự hiệu quả trong các cuộc gọi của T, sếp tôi yêu cầu bộ phận IT lắp cho mỗi đứa trong nhóm 1 cái điện thoại để bàn và nhờ T huấn luyện cho cả bọn.

Tôi tự biết, mình không thể có được cái chất áp đảo khách hàng như T, nên tôi vừa học T vừa chọn cho mình lối đi riêng. Tôi chỉ có được 1 điểm mạnh duy nhất đó là sự lỳ lợm. Tôi luôn sẵn lòng thất bại 100 lần để đổi lại chỉ 1 lần chiến thắng. Tôi xác định thời của mình đã tới, tự dưng sếp lại dí cho mình cái điện thoại, vốn là thanh kiếm duy nhất tôi trông cậy thời còn làm việc ở ngân hàng.

Nhưng 1 lần nữa, sự tự tin thái quá luôn là nhát dao trí mạng vì nó khiến chúng ta lơ là, không chuẩn bị tâm lý cho những đòn đánh khủng khiếp sắp tới mà đối thủ đã chuẩn bị.    

HỒI ỨC CỦA 1 MÔI GIỚI CHỨNG KHOÁN Hồi 1: Dấn thân vào cuộc đời mới

Tiền! Đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến trong đầu, sau khi chia tay bạn gái cũ. Người ta hay nói rằng, khi 1 mối lương duyên kết thúc, cũng là lúc con người ta trưởng thành. Tôi không dám chắc mình đã trưởng thành hơn được bao nhiêu, chỉ nhớ rằng sau khi chia tay cô ấy, tôi có cảm giác giống như mình vừa tỉnh lại sau một giấc mơ đẹp.

Có lẽ đó là lần đầu trong đời, tôi nhận thức rõ ràng mình hoàn toàn không có đủ năng lực để bảo vệ 1 mối quan hệ tình ái. Thời điểm tôi quyết định chia tay cô ấy, cũng là lúc tôi chia tay thêm 1 công việc nữa. Tôi đã mông lung, đã mơ màng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống này, và đã bị những tấn bi kịch đè nặng đến nỗi không hề muốn ngồi dậy mỗi sáng thức dậy.

Công việc, người yêu, bạn bè, quan trọng nhất là sự tôn trọng của người thân, mỗi thứ dường như mọc ra đôi cánh và cứ nối tiếp nhau bay đi đến 1 phương trời xa lạ nào đó mà tôi không bao giờ biết đến.

Có những đêm vừa đọc mấy quyển self-help vừa suy nghĩ, tôi nghiệm ra rằng mình cần có một mục tiêu mới, một mục đích sống mới, và một diện mạo mới. Khi chúng ta vấp ngã trên đường đời, tôi tin rằng đây là 3 thứ  mà chúng ta nên neo vào để làm lại cuộc đời của mình. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là mình có mục tiêu mới thì cũng đỡ chán. Giống như khi chơi game, có những nhiệm vụ khó mình không làm được, thì có thể đi làm nhiệm vụ khác, đến lúc quay lại thì có khi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ khó ban đầu. Có được diện mạo mới thì nhiều cơ hội hơn sẽ mở ra mới mình, mà mình cũng thấy vui nữa.

Đó cũng là khoảng thời gian mà chữ “tiền” đã bám rễ trong tâm trí tôi. Bởi vì, mục tiêu chính là thứ giúp tôi kiếm tiền. Khi có tiền thì tôi sẽ tân trang lại cho diện mạo của mình để cơ hội đến nhiều hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Từ đó tôi sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tôi đã xác định rằng mình phải dấn thân vào vòng xoáy của tiền. Tôi nhận thức rất rõ ràng rằng mình sẽ khó lòng bước ra khỏi vòng xoáy đó 1 khi đã dấn thân vào.

Tuy nhiên, tôi có 1 hạn chế là tôi lại không phải là 1 kẻ mê tiền, tôi đã từng trải nghiệm cuộc sống thiếu thốn về tiền bạc, và hoàn toàn thấy ổn với cuộc sống đó. Tôi là kiểu người khá phóng túng, tức là làm được bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Tôi không quan tâm đến khái niệm “tiết kiệm” nên tôi cũng ghét các nhóm ngành nghề ở lĩnh vực kinh tế. Thời điểm đó tôi thích làm nghệ thuật, thích dự do bay bổng sáng tác hoặc khởi nghiệp.

Vậy mà tiền lại là thứ mà tôi thực sự cần trong thời điểm đó, có lẽ chỉ là sự thay thế cho những thứ mà tôi đã mất đi. Tiền có thể 1 diễn viên đóng thế siêu hạng cho những vai tôi cần trong bộ phim cuộc đời mình. Tiền vừa là người yêu vừa là người bạn tri kỷ, sẽ giúp tôi hoàn thiện và nâng cao giá trị bản thân.

Tôi cũng không ngờ được rằng, khi xác định rõ tiền sẽ là đồng minh thân cận nhất của mình trong những tháng năm còn lại của cuộc đời, sức mạnh nội tại mà tôi cảm nhận được trong mình khoảng thời gian ấy thật đáng kinh ngạc. Nó có thể giúp 1 người ghét làm việc mình ghét như tôi trở nên thích làm việc mình ghét, và từ thích làm việc mình ghét đến việc biến những điều mình ghét thành sở thích và lối sống. Tôi dần cảm nhận sự thay đổi từ 1 người sống nặng về tình cảm, trở thành 1 người lý trí hơn. Tôi dần xác nhận rõ mình phải làm những gì để đạt được mục đích. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi cảm thấy mình quyết đoán đến thế.

Khi xác định rõ ràng rằng mình cần có thật nhiều tiền. Suy nghĩ ban đầu của tôi thật ấu trĩ ghê lắm. Tôi hay nằm nghĩ đến những việc mình có thể làm ngay khi có nhiều tiền, ví dụ như đi du thuyền cùng 1 em chân dài và lướt sóng giống như mấy gã nhà giàu hay khoe mẽ trên Instagram. Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi đã hiểu vì sao mình lại có những ước muốn nhỏ nhoi và tầm thường như thế. Là vì tôi đã không hình dung ra mình cần và có khả năng kiếm được bao nhiêu tiền. Đó cũng là 1 kỹ năng rất quan trọng trong đầu tư, có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của tôi sau này.

Tôi cố gắng giữ cho suy nghĩ của mình hoạt động 1 cách đơn giản nhất có thể. Không còn sa đà vào những mơ mộng viễn vông như thời trẻ nữa, thời gian đã không còn nhiều. Tôi ngồi xuống bàn và vẽ 1 sơ đồ tư duy thật đơn giản. Tôi bắt đầu bằng 1 chữ TIỀN to tướng ở giữa trang giấy như 1 bản đồ tư duy thông thường. Sau đó khi nghĩ đến tiền là tôi nghĩ ngay đến 2 chữ đầu tư. Vậy là tôi quyết định sẽ đi làm nghề gì đó liên quan đến đầu tư để có tiền. Tôi tiếp tục vẽ thêm những nhánh khác như đầu tư cái gì, lương bao nhiêu, cơ hội thăng tiến thế nào…

Và thế là ngay tuần sau đó, tôi đăng ký học 2 khoá về chứng khoán mà sau này tôi mới biết đó là khoá học để cấp chứng chỉ hành nghề cho những người môi giới chứng khoán. Thời còn cắp sách đến giảng đường đại học, tôi cũng đã biết sơ qua về nghề môi giới trong thị trường tài chính. Nhưng thực tế ở Việt Nam như thế nào thì tôi hoàn toàn mù tịt. Các khoá học mà tôi tham gia không giúp ích gì nhiều trong việc giúp tôi kiếm tiền như dự định. Nhưng dẫu sao, việc tham gia 2 khoá học trên cũng khiến tôi hình dung ra mình có thể làm gì trong lĩnh vực đầu tư này. Ít nhất thì tôi cũng biết được vài công ty chứng khoán lớn để nộp đơn xin việc làm.

Khi học xong 2 khoá trên, người ta sẽ cấp cho học viên 2 chứng chỉ con. Sau này khi đã theo nghề thì tôi mới biết cần phải học thêm 4 môn nữa, sưu tầm đủ 6 chứng chỉ con thì mới đủ tư cách thi lấy chứng chỉ hành nghề môi giới chứng khoán. Thông thường thì người ta sẽ làm việc ở 1 công ty chứng khoán trước, sau đó công ty sẽ cử nhân viên của mình đi học để lấy chứng chỉ hành nghề. Tôi thì làm ngược lại nên lúc lên lớp tôi thường cảm thấy rất lạc lõng. Dẫu vậy, tôi cũng tranh thủ nghe ngóng tình hình các công ty chứng khoán từ những câu chuyện phím của những người ngồi xung quanh trong giờ nghỉ giải lao. Thật sự tôi đã khá bất ngờ khi những gì mình nghe thấy cũng chả có nhiều mối liên hệ với thị trường chứng khoán. Đa phần là những chuyện hậu trường chốn công sở giống như những phim truyền hình mà tôi hay xem trên mạng.

Có được 2 chứng chỉ con, sự tự tin dâng cao. Tôi liền nộp đơn vào 1 công ty chứng khoán vừa có tiếng tăm vừa tiện đường đi làm. Người hẹn phỏng vấn tôi cũng chính là trưởng phòng có tiếng trong giới. Anh đọc sơ qua bản CV của tôi, có vẻ như không ấn tượng lắm và hỏi:

– “Em có kinh nghiệm trong ngành sales à?”

Tôi cố gắng suy nghĩ để có câu trả lời thật hay:

– “Dạ đúng rồi ạ! Em từng làm telesales trong ngân hàng. Em được yêu cầu thực hiện tối thiểu 100 cuộc gọi hàng ngày đến các khách hàng tiềm năng và giới thiệu dịch vụ thẻ tín dụng ạ.”

Anh lại nhìn vào CV của tôi 1 lúc rồi hỏi tiếp:

– “Anh thấy em ghi trong CV đã học 2 khoá chứng chỉ hành nghề chứng khoán. Ai giới thiệu em đi học vậy?”

Tôi đáp:

“Dạ em tự tìm hiểu trên mạng rồi đi học ạ. Em nghĩ mình cũng nên biết sơ về thị trường, về nghề để nộp đơn xin việc nên đi học để biết nghề ạ.”

Lúc này thì anh  gật gù khiến tôi yên tâm hơn đôi chút. Sau đó anh nói:

– “Ờ thật ra đi học cũng tốt nhưng môi trường làm việc khác lắm. Nếu em muốn làm thì vào học việc xem sao.”

Và thế là tôi đã đặt 1 chân vào nghề môi giới chứng khoán. Tôi không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Tôi vui đến nỗi quên béng đi việc hỏi anh về quyền lợi và nghĩa vụ của mình. Thấy tôi không muốn hỏi gì thêm, anh cũng chủ động cho tôi biết học việc sẽ không có lương. Đến khi nào tôi đạt đủ doanh số phí giao dịch tháng thì sẽ được nhận vào thử việc. Và nếu duy trì được mức phí đó trong 2 tháng thử việc thì sẽ được nhận vào làm chính thức.

Lúc đó, tôi quá háo hức giống như đứa trẻ con vừa vớ được món đồ chơi mới, trong tôi không có tí gì là lo lắng cho công việc sắp tới. Có lẽ tôi là kiểu người sống cho khoảnh khắc, chỉ biết hôm nay không biết đến ngày mai. Tính cách này suy cho cùng có cái hay mà cũng có cái dở trong nghề môi giới chứng khoán này.

Tôi có cảm giác như mình vừa được sinh ra lại 1 lần nữa. Tôi cảm giác như đây là lần đầu tiên, tôi được hít bầu không khí dưới những tán cây trên những con đường đẹp nhất ở Sài Gòn khi vừa bước ra từ văn phòng công ty mới. Dĩ nhiên, tôi không thể nào biết trước được những bi kịch và những huy hoàng cứ thay phiên nhau đến với cuộc đời tôi trong những năm sau đó.